0

Hiện chưa có sản phẩm

Tổng tiền:

KHỦNG HOẢNG LÊN 2

Thực sự rất tiếc vì mình đã ko biết những điều này khi con lên 2 tuổi - Giai đoạn Vàng để con được tự lập. Giờ muốn chia sẻ cho những bố mẹ có con trong giai đoạn này nhé.
Chúng ta cùng HIỂU NHỮNG ĐIỀU CON YÊU MUỐN NÓI nhé các bố mẹ.

“Mình 2 tuổi. Mình không hư... Mình khó ở. Mình lo sợ, căng thẳng, choáng ngợp và bối rối. Mình rất cần một cái ôm”

—- Trích nhật kí của một em bé 2 tuổi - Tác giả Dejah Roman.
Dịch bởi Alicia Vu. —-

“Hôm nay, mình thức dậy và muốn tự mặc quần áo. Nhưng mẹ nói rằng: “Không! Chúng ta muộn rồi, để mẹ làm cho.”

Mình thấy thật buồn...

Mình muốn tự ăn bữa sáng. Nhưng mẹ nói: “Không! Con quá bừa bộn. Để mẹ xúc cho con”.

Mình cảm thấy bực bội...

Mình muốn tự đi bộ ra xe và tự trèo lên. Nhưng mẹ nói: “Không! Chúng ta không có thời gian. Để mẹ bế con.”

Lúc này thì mình đã khóc.

Đến nơi, mình muốn tự ra khỏi xe. Nhưng mẹ nói: “Không! Chúng ta muộn rồi. Để mẹ làm”.

Mình chỉ muốn chạy trốn...

Sau đó, mình muốn chơi với các khối gỗ, nhưng mọi người cứ nói: “không, không phải như thế, phải là như thế này!”

Việc đó làm mình chán, mình quyết định từ bỏ các khối gỗ. Mình muốn chơi với búp bê mà bạn kia đang cầm, nên mình đã lấy nó. Mẹ nói: “Con không được làm thế. Con phải biết chia sẻ”.

Mình không biết mình đã làm gì sai, nhưng việc này khiến mình rất buồn. Mình muốn được ôm, nhưng mẹ nói: “Con có làm sao đâu, đi chơi đi”.

Đã đến giờ dọn dẹp, mình biết điều đó vì có người liên tục nói: “hãy dọn đồ chơi nào”.

Mình không biết dọn dẹp là thế nào. Mình cần được ai đó hướng dẫn.

“Con đang làm gì thế? Tại sao cứ đứng đần ra đấy? Dọn đồ chơi, ngay!”

Mình không được phép tự mặc quần áo, không được phép tự đi tới nơi mình muốn, nhưng mình lại phải dọn đồ chơi sao?

Mình không biết phải làm thế nào. Không phải là người lớn nên hướng dẫn cho mình sao? Mình phải bắt đầu từ chỗ nào? Những thứ này dọn vào đâu? Mình nghe thấy mẹ nói rất nhiều, nhưng mình không hiểu mẹ đang muốn mình làm gì. Mình thấy sợ hãi và cứ đứng đực ra.

Mình nằm xuống sàn và khóc.

Đến bữa ăn, mình muốn tự lấy đồ ăn cho mình, nhưng mẹ nói: “không, con còn nhỏ lắm, để mẹ làm”.

Điều này khiến mình cảm thấy bản thân thật nhỏ bé. Mình cố gắng ăn thức ăn trước mặt nhưng mọi người cứ nói: “Đây, ăn cái này, thử cái này đi...” và dí đồ ăn vào mặt mình.

Mình không muốn ăn nữa. Chuyện này khiến mình chỉ muốn ném đồ ăn đi và khóc thôi.

Mình không thể tự trèo xuống đất vì mọi người không đồng ý... và bởi mình quá nhỏ nên mình không thể. Mọi người nói mình phải ăn thêm 1 miếng. Điều này làm mình khóc nhiều hơn. Mình đói, bực bội và buồn rầu. Mình cảm thấy mệt mỏi và cần một cái ôm. Mình cảm thấy không an toàn và mất kiểm soát. Mình sợ hãi. Mình khóc nhiều hơn.

Mình 2 tuổi. Mình không được phép tự mặc quần áo, không được tự di chuyển tới nơi mà mình muốn. Không một ai giúp mình đáp ứng những điều mình thật sự cần.

Vậy mà, mọi người lại kì vọng mình biết chia sẻ, lắng nghe hay “chờ một chút”? Mọi người kì vọng mình biết nói những điều đúng đắn, hành động đúng đắn và biết kiềm chế cảm xúc của bản thân. Mọi người kì vọng mình phải ngồi yên hoặc biết rằng nếu mình ném đồ thì thứ đó có thể bị vỡ... Nhưng, thật sự mình KHÔNG BIẾT những điều đó.

Mình không được phép tập những kĩ năng của chính mình như đi bộ, đẩy, kéo, kéo khoá, cài nút, rót nước, tự phục vụ, leo trèo, chạy nhảy, ném, hoặc làm những việc mình biết rằng mình có thể. Những gì khiến mình hứng thú và tò mò, đều là những việc mình KHÔNG được phép làm.

Mình 2 tuổi. Mình không hư... Mình khó ở. Mình lo sợ, căng thẳng, choáng ngợp và bối rối. Mình rất cần một cái ôm”.

— Lời người dịch —

Mình vô tình đọc được bài viết này lúc mới sinh con, lúc ấy mình đã khóc. Có thể do hormone mới sinh khiến mình nhạy cảm, nhưng bài viết này thực sự đã cho mình thấy những điều xưa nay mình chưa từng biết. Đến bây giờ khi con mình đang ở tuổi lên 2, mình thầm cảm ơn bài viết vì đã thay đổi tư duy của mình, giúp mình hiểu và đồng cảm với con hơn.

Mình dịch lại bài viết này để mọi người cùng đọc, biết đâu có thể giúp được ai đó, hay em bé nào đó. Mình dùng nhân vật “mẹ” chỉ với ý tượng trưng thôi, chứ không có ý phân biệt giới tính hay bất kì cái gì tương tự. Bài viết gốc là tiếng Anh nên không chỉ đích danh đó là mẹ. Mình sẽ post bài gốc ở comment. Nếu mọi người có copy hay đăng lại thì vui lòng không cắt xén tên tác giả và người dịch nhé.

Con của mình và những em bé lên 2, lên 3 khác, đều không phải là những đứa trẻ hư. Các con chỉ đang choáng ngợp và loay hoay học cách thích nghi với xã hội của người lớn. Hãy giúp con thay vì đánh phạt con nhé.

“Kì vọng đúng, tự sẽ dẫn đến hành động đúng”.

Nguồn: mẹ @Alicia Vu